87. Bốn lần Bác Hồ về thăm nhà máy
Hôm ấy, đến thăm phòng truyền thống của Nhà máy Cơ khí Trần Hưng Đạo, tôi dừng chân khá lâu trước chiếc áo rét của cụ An. Dòng chữ đề dưới chiếc áo "Bác Hồ tặng chiếc áo rét cho cụ An".
Trong tim tôi rộn ràng hình ảnh của Bác Hồ kính yêu, Người đã quên mình, hiến dâng cả cuộc đời cho sự nghiệp độc lập dân tộc và xây dựng đất nước. Đức độ liêm khiết và lòng trung thành tận tụy của Người được mọi người khâm phục.
Nhìn chiếc áo của cụ An tôi nghĩ Bác rất gắn bó với nhà máy, gắn bó với người công nhân?
Đồng chí Trần Đức Hòe, Bí thư Đảng bộ nhà máy, chỉ vào chiếc áo, giới thiệu với tôi: "Đây là lần đầu tiên Bác về thăm nhà máy chúng tôi, hồi ấy tôi mới chỉ ngoài 20 tuổi, cụ An lúc ấy trên 50 tuổi. Chúng tôi ở sâu trong rừng Việt Bắc, rét lắm, cái rét tê tái buô't như kim châm. Nhà máy được thành lập ngày 19/4/1947 ở chiến khu Việt Bắc, làm nhiệm vụ một xí nghiệp cơ khí phục vụ nhu cầu kháng chiến trong chiến khu. Những cán bộ, công nhân đầu tiên của nhà máy đã phải vượt qua nhiều khó khăn gian khổ, phát huy nghị lực cao độ và trí sáng tạo linh hoạt mới xây dựng và duy trì nổi một xí nghiệp cơ khí ở rừng sâu trong điều kiện thiếu thôn của căn cứ kháng chiến.
Trong điều kiện ấy, Bác về thăm nhà máy vào đúng dịp Tết năm 1951. Bác về, gửi tặng cụ An chiếc áo, bởi cụ là người già nhất làm nghề thợ rèn nặng nhọc, vất vả nhất. Đó là kỷ niệm về tình thương rộng lớn của Bác kính yêu đối với giai cấp công nhân.
Tiếp tục đi xem phòng truyền thống, đồng chí Hòe chỉ cho tôi xem tấm ảnh Bác Hồ về thăm nhà máy lần thứ hai vào ngày 17/4/1959. Nhà máy lúc này đã rời về thủ đô Hà Nội, với cơ sở vật chất khá hơn, trang thiết bị máy móc đầy đủ hơn, đội ngũ công nhân ngày một lớn lên và trưởng thành.
Về thăm nhà máy lần này, Bác đi thăm các phân xưởng sản xuất, tập hợp tất cả anh chị em công nhân ở chỗ lắp ráp thành phẩm và nói chuyện thân mật về nhiệm vụ xây dựng Tổ quốc, cải tạo xã hội chủ nghĩa, đấu tranh thống nhất nước nhà.
Lần thứ ba Bác đến thăm nhà máy, gắn liền với sự kiện rất quan trọng, Nhà máy Cơ khí Trần Hưng Đạo vừa chế tạo xong chiếc máy đi-ê-zen đầu tiên 20 mã lực. Với sự nỗ lực cố gắng vượt bậc, tinh thần tự lực, tự cường, phấn đấu gian khổ của cán bộ công nhân nhà máy. Lần đầu tiên nhà máy đã làm được sản phẩm mới, phục vụ nông nghiệp.
Lần này có hai sự kiện đáng nhớ, Bác triệu tập đồng chí Giám đốc nhà máy lên gặp Bác, báo cáo sản phẩm đầu tiên. Đối với giai cấp công nhân, Bác dìu dắt, dạy dỗ, mỗi thành tích Bác đều khen ngợi, nhưng ngay trong khi đạt thành tích đó, Bác vẫn chỉ ra những thiếu sót và luôn động viên anh chị em.
Lần này đến thăm nhà máy, Bác đến thẳng khu tập thể của công nhân vào dịp Tết 1961 (ngày 15/2/1961). Khu tập thể Nhà máy Trần Hưng Đạo nổi bật trên một khu đất lầy lội trước kia, 2 ngôi nhà 3 tầng và một số ngôi nhà 1 tầng, đủ chỗ cho 407 công nhân, cán bộ trong đó có những cặp vợ chồng mới cưới được phân ph ối cả một gian. Trong khu tập thể còn có nhà ăn, nhà trẻ, nhà mẫu giáo và bệnh xá. Nhìn vào khu nhà tập thể khang trang đó, người công nhân khó có thể quên được công ơn của Đảng, của Bác.
Trong từng nhà máy, từng ngôi nhà, từng bát cơm, từng tấm áo... đều có tấm lòng của Bác. Bác với dân ta, với Đảng ta như ánh sáng mặt trời.
Lần thứ tư Bác về thăm nhà máy vào ngày 07/10/1964. Lần này Bác đi cùng với vị khách quý, Tổng thống nước Cộng hòa Ma-li, một nước ở châu Phi mới giành được độc lập. Những công nhân già đã về hưu còn nhớ rất rõ hình ảnh của Bác trên Chủ tịch đoàn, trong buổi lễ đón khách quý, khi Bác bắt nhịp cho toàn thể cán bộ công nhân hát bài "Kết đoàn".
Điều cảm động nhất trong dịp đến thăm nhà máy lần này là mối tình quốc tế vô sản. Bác chọn Nhà máy Trần Hưng Đạo với tinh thần tự lực, tự cường cao độ, có Đảng của giai cấp công nhân lãnh đạo với ý chí cách mạng kiên cường, có thể vận dụng sự viện trợ của các nước xẩ hội chủ nghĩa để xây dựng nền công nghiệp thực sự của mình.
Đây là lần cuối cùng Bác về thăm nhà máy. Tập thể công nhân Nhà máy Trần Hưng Đạo mỗi lần kỷ niệm ngày thành lập nhà máy, kỷ niệm ngày sinh nhật Bác, không ai có thể quên được hình ảnh những lần Bác về thám nhà máy của mình.
Khi nhà máy còn rất đơn sơ, gian khổ, sản xuất tận trong rừng sâu Việt Bắc, Bác đến với chiếc áo tặng người công nhân. Khi nhà máy rời về Thủ đô Hà Nội, Bác đến với tất cả lời dặn dò, khuyến khích công nhân vươn lên trong cuộc cải tạo xã hội chủ nghĩa. Khi tập thể công nhân Nhà máy Trần Hưng Đạo đạt được thành tích lớn, đời sống công nhân được nâng cao một mức rõ rệt, Bác lại đến với anh em, chia sẻ niềm vui thắng lợi trong sản xuất, niềm vui đi lên trong cuộc sông. Bác đến với công nhân không chỉ với tâm hồn dần tộc mà còn với cả một tâm hồn quốc tế vô sản. Giai cấp công nhân Việt Nam tự hào có Bác, một người mà cả dân tộc đã tự hào, tôn kính làm lãnh tụ cao nhất của mình, là người thầy, người cha, người Bác kính yêu nhất.
Ngày hôm nay, đất nước chúng ta đang trên con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội, một chặng đường chiến đấu không ngừng và xây dựng không ngừng. Toàn Đảng, toàn dân ta vẫn phải chăm chú theo dõi từng hoạt động của kẻ thù, những đôi tay vẫn chăm lo sản xuất để vượt qua những khó khăn về kinh tế trước mắt. Cả tấm lòng của chúng ta vẫn luôn luôn lấy hình ảnh của Bác là đường đi, là nguồn động viên vô tận của chúng ta.
(Trích trong "Kỷ niệm về Bác Hồ")
88. Khắc sâu lời Bác dạy
Một trong những công nhân của quận Đống Đa, một người nhiều năm gắn bó với công tác an ninh đường phố, ông Nguyễn Văn Tá, có vinh dự được Bác đến thăm gia đình vào dịp Tết tất niên năm 1964.
Cho đến nay và mãi mãi về sau gia đình ông Nguyễn Văn Tá và nhân dân khối 30 (Hàng Bột) không thể nào quên được hình ảnh và những lời căn dặn ân cần của Bác Hồ về thăm vào đêm 30 tháng Chạp năm ấy.
Tối hôm đó, tại gia đình ông Nguyễn Văn Tá có ông Cồ Văn Đáp, Phó ban bảo vệ khối phố và bà Lê Thúy Hạnh, Bí thư Đảng ủy đang hội ý trao đổi kế hoạch bảo đảm an toàn trong dịp tết, thì đúng lúc 18 giờ 45 phút có 2 chiếc xe con từ từ dừng bánh trước cửa nhà, mọi người nhìn ra thì thấy Bác Hồ mở cửa xe và bước ra.
Ông Tá reo lên:
- Bác Hồ về! Bác Hồ về!
Với dáng ung dung và giản dị, Bác bước vào nhà và hỏi:
- Đây là chú nào? Cô nào?
- Dạ thưa Bác, đây là chú Cồ Văn Đáp, Phó ban bảo vệ khối phố - ông Tá vội trả lời: Còn đây là cô Lê Thúy Hạnh, Bí thư Đảng ủy ạ!
- Thế các cô các chú đang chuyện trò gì?
- Thưa Bác, chúng cháu đang trao đổi kế hoạch bảo vệ an toàn khu phố trong những ngày Tết ạ!
- Như vậy là rất tốt. Hôm nay Bác đến chúc Tết gia đình. Thế gia đình đi đâu vắng cả? Bác vừa nói, vừa quay sang đưa cho cháu trai một gói kẹo vừng.
- Dạ thưa Bác, nhà cháu và các cháu đi chợ ạ!
Bác lại hỏi:
- Đi chợ nào? Sao 30 Tết rồi còn đi chợ?
- Thưa Bác, chiều nay nhà cháu còn đi làm nên tôi mới đi chợ mua hàng ạ!
- Thế chú có mấy người con?
- Dạ thưa Bác, cháu có 4 con rồi ạ!
- Các cháu có đi học cả không?
- Dạ, nhà túng lắm, chỉ có một mình cháu trai đi học để về dạy chị, dạy em thôi ạ, nhưng cả 4 cháu đều biết chữ ạ!
- Thế gia đình chú chuẩn bị Tết như thế nào?
- Thưa Bác, cháu đã mua đủ tiêu chuẩn rồi ạ!
Bác nhìn quanh nhà một lượt rồi hỏi:
-Thế chú nằm chỗ nào?
Ông Tá chỉ vào chiếc giường gỗ rồi trả lời Bác:
- Cháu nằm chỗ kia ạ!
Nhìn thấy có cửa sau, Bác đi ra và hỏi:
- Nhà này chú dùng làm gì?
- Dạ, cháu dùng làm nhà bếp và đây là nhà tắm ạ! Bác nhìn xung quanh một lát rồi bước vào nhà và ngồi xuống chiếc ghế tựa (chiếc ghế này ông Tá còn giữ lại làm kỷ niệm) và nói:
- Cô chú ở chỗ này chật hẹp quá.
- Thưa Bác, nhờ có cách mạng, có Đảng, có Bác chúng cháu mới được ở thế này là tốt rồi ạ!
- Chú làm vệ sinh chưa tốt. Chú quét sạch nhà phải quét sạch cửa, quét sạch cửa phải quét sạch vỉa hè và đường phố nữa thế mới là vệ sinh sạch sẽ. Mình làm tốt rồi phải thuyếì phục nhân dân trong khu phố làm tốt nữa.
- Thưa Bác, cháu xin hứa là thực hiện tốt lời căn dặn của Bác và cháu sẽ tuyên truyền để nhân dân trong khu phố cùng làm ạ!
Bác mỉm cười tỏ ý hài lòng và nhìn lên bàn thờ thấy có nắm đất đề chữ "đất quê hương Bác" và hỏi:
- Chú vào Nghệ An - Hà Tĩnh làm gì?
- Thưa Bác, Đảng ủy và cấp trên cho phép chúng cháu vào kết nghĩa với khu phố I, thành phố Vinh. Thành ủy Vinh đã tổ chức cho chúng cháu đi thăm quê Bác và cháu đã xin được mang miếng đất này về làm kỷ niệm.
- Thế chú lấy đất có phải nộp thuế cho người ta không?
- Dạ, đất này bây giờ trong tay Đảng, trong tay Bác rồi nên không ai đánh thuế cả.
Bác mỉm cười và nói:
- Hôm nay Bác đến chúc Tết gia đình. Bác mong chú cố gắng công tác tốt hơn nữa. Cho Bác gửi lời chúc mừng năm mới tới từng gia đình một trong khu phố. Bác mong nhân dân trong khu phố cố gắng nhiều hơn nữa, chú nhớ nhé.
- Vâng! Ngày mai cháu sẽ chuyển lời chúc của Bác tới tận từng gia đình trong khu phố ạ!
*
* *
Vinh dự và tự hào được Bác Hồ về thăm, nhân dân khu phố 30 nói chung và gia đình ông Nguyễn Văn Tá nói riêng đã khắc sâu lời dạy của Bác làm tốt công tác trật tự trị an. Khối phố 30 là đơn vị điển hình của thành phố trong phong trào bảo vệ an ninh Tổ quốc.
Đặc biệt là ngày 13/4/1969 Bác Hồ đã tặng bằng khen cho nhân dân khôi phố về thành tích trên. Khối phố còn được Bộ Nội vụ tặng cờ danh dự và đón gần 30 đoàn đại biểu trong và ngoài nước đến tham quan và học tập. Nhắc lại thành quả đó bà con không thể nào quên được những tình cảm mà Bác Hồ đã dành cho nhân dân khối phố 30 vào dịp đón Xuân năm ấy.
(Dựa theo lời kể của ông Nguyễn Văn Tá, Trưởng ban bảo vệ khu phố, ở tại số nhà 224 Hàng Bột)
89. Niềm vui và hạnh phúc
Xuân Canh Tý 1960. Bấy giờ tôi còn đang công tác ở Ủy ban hành chính khu Hoàn Kiếm. Lúc này, Chủ tịch Ủy ban là đồng chí Huy Đức. Bản thân tôi được giao phụ trách công giáo của năm khối: Nhà Chung, Ấu Triệu, Chân cầm, Phủ Doãn và Ngõ Huyện. Từ trước Tết, chủ trương của các đồng chí lãnh đạo thành phố và khu là cán bộ cơ sở sẽ về đường phố ăn Tết cùng với nhân dân trong cụm mình phụ trách. Cũng biết là không thể đi thăm hỏi và chúc Tết tất cả các gia đình nên tôi bàn với anh em định tôi ngày 30 Tết, sẽ tập trung cán bộ cơ sở của cả năm khối tới họp mặt và chúc Tết lẫn nhau. Anh em cán bộ trong cụm nhất trí như vậy. Tối 30 Tết, khoảng 7 giờ 15, tôi lững thững đi bộ đến chỗ họp. Nhưng trụ sở vắng ngắt, chỉ có mỗi đồng chí Thông Nhất (tên thật là Cường), Trưởng ban đại biểu khối Nhà Chung, ra đón tôi và nói:
- Anh em lỡ hẹn, xin khất Bác đến 11 giờ đêm cuộc họp mới bắt đầu để vừa vui năm mới, đón giao thừa luôn, đồng thời vừa được nghe thư chúc Tết của Bác Hồ.
Tôi bèn quay về. Gần đến nhà, tôi thấy thấp thoáng khắp các cột đèn và gốc cây ven đường đều có công an đứng. Gặp anh Hảo, Trưởng Công an khối bấy giờ, tôi hỏi:
- Việc gì thế đồng chí?
Anh không trả lời vào câu hỏi của tôi, chỉ cười cười và hỏi lại thay cho lời chào:
- Bác đi chơi về đấy à?
Tôi trả lời rồi vào nhà. Tự dưng thấy bồn chồn. Linh tính báo có sự việc gì đặc biệt, không bình thường. Vào nhà, tôi lại muốn trở ra đi loanh quanh. Qua số nhà 35 (nhà tôi ở 41), mọi người trong nhà mời tôi vào uống nước. Tôi bước vào nhà và thoáng thấy mấy anh công an đi đàng sau gật gật đầu và nháy nhau cười. Sau này tôi mới biết họ có nhiệm vụ cầm chừng để tôi đừng đi đâu quá xa, nhưng cũng không hề tiết lộ cho tôi tin Bác Hồ sẽ đến. Tôi vừa ngồi xuống ghế, chén nước bưng lên chưa kịp uống thì một đồng chí công an bước vào nói với tôi:
- Mời bác về nhà ngay, có khách!
Tôi vội vàng đứng lên, ra đến cửa nhìn về đã thấy phía nhà mình có ba xe ô tô không cùng kiểu nhau đỗ từ bao giờ. Tôi bước nhanh về nhà. Chưa đến nơi đã nghe tiếng con trai tôi reo to:
- Bác Hồ! Bác Hồ đến nhà ta!
Bước chân vào cửa tôi đã nghe thấy Bác hỏi:
- Gia đình ta đã chuẩn bị đón giao thừa chưa?
Không kịp đến gần Người, bởi lúc này Bác đã xuống gần đến bếp rồi, nhưng tôi cũng nói to lên:
- Dạ, thưa Bác chưa ạ!
Bấy giờ, ông cụ tôi mới kịp đi từ trên gác xuống. Tôi thấy hai cụ ôm nhau và hôn rất thắm thiết (báo Nhân dân và báo Hà Nội mới đều có đăng ảnh này vào ngày 29 - 30/02/1960). Tôi rất xúc động đứng lặng đi một lúc không biết nói gì và cũng chẳng biết làm gì.
Tôi đã từng nhìn thấy Bác và gặp Người đôi lần trong các cuộc họp của Mặt trận và ủy ban. Nhưng hạnh phúc được Người đến nhà, được nói chuyện lâu và được nghe "trực tiếp giọng nói của Bác thì quả thật tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới, ngay cả trong mơ. Niềm hạnh phúc này lớn quá, đột ngột quá, khiến tôi cảm động đến lúng túng. Người tôi đờ ra. Và hình như lúc bấy giờ tay chân tôi như bị thừa, lưỡi tôi cứng lại - thậm chí tôi không chào được Bác nữa. Bác từ bếp trở ra. Tôi như chợt tỉnh ra khỏi cơn mơ, vội vàng lấy chiếc ghế mây (cả nhà chỉ có một chiếc mà bây giờ tôi vẫn còn giữ làm kỷ niệm) để mời Bác ngồi. Bác không ngồi ngay. Người bê hai cái ghế đầu kê sát liền nhau và mời:
- Ông cụ ngồi đây!
- Bà cụ ngồi đây!
Rồi đợi khi cả hai cụ tôi ngồi rồi, Bác mới chịu ngồi. Tôi định đi pha nước mời Bác uống thì đồng chí Trần Danh Tuyên, bấy giờ đang là Bí thư Thành ủy và là người đi cùng với Bác gạt đi:
- Thôi, thôi, không phải nước non gì cả, ngồi quây quần lại đây tất cả cho ấm cúng để nói chuyện với Bác.
Thế là tất cả gia đình tôi ngồi xung quanh Bác. Bác bế cậu con trai út của tôi cho ngồi lòng và hỏi:
- Ông cụ năm nay bẩy chín phải không? Mỗi bữa cụ ăn được mấy bát cơm? Cụ ngủ có được nhiều không?
- Vâng, cảm ơn Cụ hỏi thăm. Tôi ăn mỗi bữa được ba bát cơm và tuy tuổi cao nhưng cũng vẫn ngủ được nhiều.
Rồi Bác lại hỏi:
- Cụ chuyên chữa về gì? (chẳng hiểu tại sao Bác lại biết cụ tôi là ông lang làm thuốc đông y).
- Thưa cụ, tôi chuyên trị các bệnh của phụ nữ và của trẻ em ạ!
- Cụ làm thuốc thế có châm cứu không?
- Dạ thưa, tôi cũng có châm cứu.
- Nghề châm cứu là nghề rất quý. Nghề này đã chữa được nhiều loại bệnh mà lại đỡ tốn thuốc. Và như vậy là rất tốt.
Rồi Người hỏi tiếp:
- Cụ được mấy người con?
Và quay sang tôi, Bác nói tiếp:
- Chú là con trưởng à?
Tôi vội vàng thưa:
- Dạ, thưa Bác vâng ạ!
- Chú công tác ở ủy ban hành chính khu Hoàn Kiếm à?
- Thưa Bác, vâng ạ!
- Chú phụ trách một cụm hả? Một cụm thì có mấy khối?
- Vâng ạ, cháu phụ trách một cụm gồm có năm khối.
Tôi trả lời Bác như một cái máy. Bởi vì xúc động đến nghẹn ngào, vẫn dâng đầy trong lòng. Và niềm hạnh phúc đến khát khao thôi thúc tôi chiêm ngưỡng Bác thật lâu, thật kỹ. Đây là thực hay là mơ? Có phải là ảo ảnh không?
- Câu hỏi của Bác như lôi tôi trở lại với sự thực đang diễn ra.
Bác chủ động hỏi thăm tất cả, từng người một trong gia đình, từ lớn đến nhỏ, gia đình tôi hoàn toàn bị bất ngờ, nên mọi người hết sức ngạc nhiên. Trong gia đình tôi, ai cũng nhận thấy Bác thật là gần gũi, thân thiết biết bao. Bác hiểu rõ gia đình như người thân, như một thành viên trong nhà, không hề có sự cách biệt giữa vị Chủ tịch nước kính mến và những người công dân bình thường, đặc biệt lại là người Công giáo. Tôi đang suy nghĩ cảm động về những câu hỏi của Bác thì Bác hỏi tiếp:
- Năm nay chú gói được bao nhiêu chiếc bánh chưng? Đã chuẩn bị Tết được những gì?
- Dạ, cháu thực hiện đúng lời Bác dạy: "Tiết kiệm là quốc sách". Mậu dịch đã gói sẵn rồi, ăn chiếc nào ra mua chiếc ấy cho đỡ lãng phí.
... Trước khi ra về, nhìn cả gia đình tôi ấm cúng, con cháu quây quần xung quanh cụ tôi, Bác chúc:
- Tôi xin chúc cụ sông lâu trăm tuổi và chúc "Tứ đại đồng đường".Người nắm rất chặt hai bàn tay cụ tôi đưa ra bắt tay. Cả nhà tôi đi theo tiễn Bác. Tôi nhìn rất lâu bóng dáng người Cha già thân thương của cả dân tộc. Người vẫn mặc bộ kaki bình thường, vẫn khăn len quàng cổ và dép cao su giản dị. Tuy tuổi đã cao nhưng dáng đi của Bác vẫn còn nhanh nhẹn. Bước lên ô tô rồi, Người vẫn còn vẫy vẫy gia đình chúng tôi. Chúng tôi nhìn rất lâu theo bóng chiếc ô tô đã khuất ở đầu phố mà người vẫn còn nôn nao xúc động.
Rồi chúng tôi trở vào nhà, không ai nói một câu nào. Tất cả vẫn còn như bàng hoàng chưa tỉnh sau một giấc mơ tuyệt đẹp. Chưa đầy ba mươi phút được Bác đến thăm, nhưng gia đình cũng như bản thân tôi luôn coi những lời căn dặn của Người là những lời giáo huấn mẫu mực, là kim chỉ nam cho suy nghĩ và hành động của mình. Đồng thời cũng quyết tâm thực hiện cho bằng được những lời chỉ bảo của Bác. Năm nào cũng vậy, mỗi khi Tết đến, gia đình tôi lại tổ chức một buổi gặp mặt vào tối 30 Tết.
Đây là dịp để ôn lại kỷ niệm có một không hai này cho con cháu tự hào, đồng thời cũng là một lần nhắc lại những lời dặn dò của Bác để mọi người tự suy nghĩ về thái độ và những việc mình đã làm trong năm qua. Gia đình tôi trước khi Bác đến thăm mới chỉ có hai đảng viên, thì đến nay con số này đã lên đến mười tám. Cho đến năm 1960, cả nhà tôi chưa có ai được học đến đại học thì nay đã có mười tám người tốt nghiệp đại học, kể cả con dâu, cháu rể... Và khi Bác đến thăm cả gia đình mới có một người đi học nước ngoài thì bây giờ đã có sáu người được ra nước ngoài học tập và công tác. Con trai út của tôi, được Bác Hồ bế suốt từ lúc Người đến cho đến khi ra về, nay đang dạy tại trường Đại học Sư phạm ngoại ngữ. Nhớ lại hạnh phúc đó, từ khi đi học, năm nào cháu cũng đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, được Nhà nước cho sang Pháp học. Khi đi bộ đội, cháu cũng phấn đấu là dũng sĩ diệt Mỹ là chiến sĩ quyết thắng và được thưởng Huân chương Giải phóng. Nay mặc dù đã bước sang tuổi 82, nhưng tôi vẫn tham gia công tác ở Ủy ban Liên lạc Công giáo thành phố Hà Nội. Tôi đã cho khắc bốn chữ Bác chúc cụ tôi: "Tứ đại đồng đường", rồi sơn son thếp vàng để luôn luôn nhắc nhở con cháu, đồng thời cũng là để giữ mãi một kỷ niệm, một hạnh phúc không thể có lần thứ hai đối với gia đình.
Tết năm nay, gia đình tôi long trọng tổ chức một cuộc gặp mặt gia đình nhân kỷ niệm lần thứ 25 ngày Bác về thăm. Hai mươi lăm năm đã trôi qua, nhưng những lời dạy của Bác vẫn luôn là niềm động viên, cổ vũ rất lớn trong mọi công việc của tất cả chúng tôi. Thời gian một phần tư thế kỷ không đủ để làm phai mờ những ấn tượng sâu sắc về một đêm giao thừa được Bác đến thăm.
(Theo lời kể của ông Bùi Xuân Tuấn)
Khánh Linh (tổng hợp)